lành… – Thôi ráng cho xong… dù sao bữa nay cũng là bữa cuối… mốt khỏi canh me canh gác gì nữa ha mậy… mệt chết con đĩ mẹ luôn… Hai gã lè nhè thành ra tự nói chuyện với nhau lúc nào luôn chả hay, chỉ có mình Phương ngồi giữa nín thinh. Theo những gì cô nghe hai gã nói chắc là sau bữa nay mấy gã du côn không còn canh chừng quanh thị trấn để tìm Dara nữa rồi. Tính ra cũng lâu rồi, chắc Cường tìm mãi chẳng thấy Dara nên bỏ cuộc luôn rồi. Phương nghe tới đoạn này thì thở phào nhẹ nhõm, vậy là cuối