Mắt tôi mờ đi. Tai tôi lùng bùng bốn chữ “dì Hương đi tu”. Một dòng nước mằn mặn, nóng hổi chảy dài xuống môi, xuống má. Nhìn vào chiếc ghế mà sáng nào dì cũng ngồi, tôi bật khóc: “Dì ơi”