bù đắp cho những ngày tháng nhớ nhung nhau giữa những khoảng thiếp đi lấy sức ngắn ngủi. Chỉ dừng lại, khi cô ngượng ngùng đỏ mặt vì tiếng réo đói bụng phát ra từ bụng cô. Sau đó, cô lại đứng yên nhắm mắt để bàn tay gột rửa đi những dấu vết sau giao hoan trên cơ thể cô, lau khô người cho cô, bế cô vào phòng ngủ. Sau đó lại nhìn tôi không rời trong gương khi sấy và chải tóc cho cô và giúp cô mặc quần áo. – Anh ơi! Để em gọi Hoa.