thôi được rồi… Đừng có khen nữa người ta ngại lắm…” Phương vội che cái miệng đang thổi phồng nó lên sau đó gật đầu mấy cái. “Vậy là đồng ý đúng không?” Quyên mừng rỡ hỏi lại. “Dạ… Nhưng có phí nhé.” Phương đảo mắt một vòng sau đó nhếch miệng cười âm hiểm. “Được…” Quyên nhìn cái ánh mắt kia của Phương cũng chẳng né tránh, bởi vì hai người thường xuyên giỡn với nhau khá thân mật, Quyên lại nói tiếp: “Thách em đó…” Sau đó Quyên vội mang ba lô rời đi, hai chân liên tục đảo trên mặt đất trong rất vui