Nhưng cũng chả lẽ lại nằm lì trong phòng tránh mặt nó chăng? Mà nằm thì nằm đến bao giờ? Tôi cứ nằm miên man suy nghĩ mãi… Rồi “cái khó ló cái… ngu”! Tôi chợt ôm đầu kêu dữ dội, con bé đang nấu ăn trong phòng bếp vội quăng đũa chạy tọt vào hốt hoảng nhìn tôi, được thể tôi càng ôm đầu kêu rên như sắp… die đến nơi, con bé cuống quýt túm tay tôi lay lấy lay để miệng lắp bắp:Anh… anh… bị làm sao thế???