cái thái độ của Nhi liền biết. “Không phải không thích… Mà là lười…” Vi kéo dài chữ lười ra một tràng, rõ ràng là cô được học chuyên ngành mà cô thích nhất thế mà còn ra dáng lười biếng. “Lười thì ở nhà rồi lấy chồng nhé.” Phương trêu chọc. “Không… Không chịu lấy chồng đâu…” Nhi lắc lắc cái đầu, miệng liên tục phản đối. “Haha… con gái lớn rồi phải gả chứ.” Phương cười lớn rồi nói. “Lớn gì… Mới mười tám mà lớn…” Nhi bĩu môi. “Đủ tuổi lấy chồng rồi.” Phương tiếp tục trêu chọc. “Nhưng mà… Nếu lựa